Truyện ngắn: Đích đến
Muôn bông hoa hồng đang líu ríu bên nhau, đan trong nắng, trong gió, bung hương tỏa thơm mát vườn nhà. Chỉ cần được ngồi dưới gốc hồng, mỏi mệt của cuộc sống sẽ tan biến hết, dường như cả nỗi buồn, sự cô đơn, vết thương năm nào cũng vơi vợi. Chúng đã được hòa quyện với niềm vui, hạnh phúc giản đơn của người trồng cây.
Đã bao lần Huê tự thắc mắc, sao người đàn ông hoàn hảo từ ngoại hình đến tài năng, tính cách như anh lại chọn Huê làm vợ. Huê trêu anh, nhan sắc vợ thì giống xuyến chi, nhưng chồng mê hương sắc hoa hồng. Thế nên, trót lấy xuyến chi rồi thì trồng thêm vườn hồng để đủ đầy thê thiếp. Anh gí đầu Huê bảo lắm chuyện, rồi nở nụ cười hiền lành. Anh không chỉ chọn Huê, mà thực sự đã trao cho Huê một bờ vai vững chãi, một trái tim yêu thương, nồng hậu, một mái ấm hạnh phúc trọn vẹn. Huê từng đứng im ngắm anh làm vườn mấy tiếng đồng hồ.
Anh trồng cây, cắt tỉa, tưới tắm cho những cây hồng loằng ngoằng cành lá, gai góc với tất cả niềm say mê, điềm tĩnh và khéo léo của mình. Cái quyết định bán đất trên phố đi, đổi thành ngôi nhà nhỏ với khoảng đất ao hoang sơ ở vùng quê thưa vắng này để trồng toàn hoa là hoa khởi nguồn từ mong ước của chính anh, người đàn ông cực kỳ lãng mạn, yêu tha thiết hoa hồng. Việc mua mảnh đất không quá khó khăn nhưng việc biến cả vùng cỏ dại ngợp um tùm thành khuôn viên xinh đẹp, gọn gàng đầy hoa lá thì không phải đơn giản.
Phải bằng niềm đam mê mãnh liệt, tình yêu lớn lao thế nào, bàn tay con người mới làm được điều đó. Vợ chồng Huê đã dồn nhiều công sức, thời gian, tiền bạc. Ba mẹ hai bên can ngăn, mắng quở, bạn bè bĩu môi chê vợ chồng Huê hâm hâm, người ta đầu tư tất cả như thế phải thu lời, chứ ai lại thực hiện một cái dự án tiêu hao hết gia sản của gia đình chỉ để tạo ra khuôn viên ngắm chơi. Kệ, đồng lòng chồng vợ, sẽ biến điều không thể thành có thể. Cứ hết giờ làm ở công sở, Huê lại phi xe như bay về với nắng gió đồng nội, bên chồng vun đắp khu vườn cổ tích.
Năm tháng trôi qua, vườn hoa hình thành, cây đơm nụ bung hoa dưới bầu trời bao la. Huê không làm sao diễn tả được cảm giác buổi sớm thức giấc, mở cánh cửa bước ra sân, gió đưa bạt ngàn hương thơm tắm gội lên môi mắt, da thịt mình. Cô bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Bao nụ cười còn đọng ở đây, những thước phim Huê tua đi tua lại rất nhiều lần. Chúng lưu giữ bao kỷ niệm ấm áp của vợ chồng Huê trong vườn hoa.
Tiếng bé Đại tíu tít: “Con chưa thấy ai yêu vườn như bố á, tại sao bố lại thích làm người nông dân vậy?”. Anh đứng trên chiếc thang, tay thoăn thoắt buộc cành cây, mắt nheo nheo nhìn con cười: “Con có thấy cây hoa được trồng và chăm sóc từ bàn tay bố rất đẹp không, thôi thì, bố không làm được gì lớn lao nhưng có thể tạo dựng được một khu vườn cổ tích cho mẹ.
Ai cũng nhận ra niềm say mê, nhiệt huyết Huê dành cho vườn hoa hồng nhưng chưa ai biết chính xác lý do. Bên mỗi bông hồng sớm mai, cảm giác cô đơn tan biến. Huê thấy bóng dáng anh lồng trong từng bông hồng, chúng dịu dàng hơn, nồng nàn hơn, thơm mát hơn…vì chúng mang linh hồn của anh. Ý tưởng duy trì và quảng bá khuôn viên vườn hoa đẹp nhất vùng này, thu hút mọi người đến đây là để tưởng nhớ đến anh, thực hiện tâm nguyện của anh.
Vậy cũng tạm được, con nhỉ?”. Bé Đại gật gù: “Con cũng thích nữa, cuối tuần nhà mình lao động cùng nhau trong vườn hoa này, con cảm thấy rất thoải mái, sung sướng bố ạ…”. Cứ thế câu chuyện của hai cha con không ngớt, buổi cuối tuần trôi qua thật nhanh. Hạnh phúc bình dị Huê đã có tuyệt vời như một giấc mơ.
Mỗi lần xem lại video, Huê trào nước mắt. Có phải giấc mơ đẹp thì ngắn ngủi? Huê đã mắc tội lỗi gì? Và anh, người đàn ông hiền lành, tốt bụng như thế, tại sao phải ra đi quá sớm?… Đắng cay đến nghẹn ngào, tức tưởi đến hoang mang.
Chính khu vườn cổ tích của Huê là nguyên nhân cho sự ra đi mãi mãi của anh. Buổi chiều ấy bình lặng quá đỗi, không bão to gió nổi nhưng do chủ quan trong quá trình làm giàn hoa đã bị tai nạn điện giật và qua đời. Huê đứng gần đấy, giật mình chỉ kêu theo phản xạ “ối anh!”, nhưng làm sao ngờ được, đó là định mệnh của anh, cái khoảnh khắc dai dẳng ám ảnh Huê suốt phần đời còn lại.
Huê tự trách bản thân vì mơ mộng viển vông làm gì. Này thì vườn hoa cổ tích. Tay nắm chặt con dao, cơn thịnh nộ dồn xuống từng nhát chém. Những cành lá rách tơi tả, những cánh hoa tua tủa rụng rơi. Càng rơi, chúng càng đẹp, mặc máu của hoa hồng lênh láng, như kiểu chúng muốn trêu ngươi chủ nhân. Xác hoa hồng đầm đìa nước mắt của Huê. Bé Đại lao ra van xin mẹ đừng phá vườn hồng, đây là tâm huyết bao lâu của bố. Đại sẽ thay bố để chăm sóc vườn hoa cổ tích cho mẹ. Nếu mẹ phá vườn, bố biết sẽ rất đau lòng…
Từ đau khổ, dằn vặt đến đờ đẫn, im lặng. Huê đánh mất mình trong khoảng thời gian dài. Lời khuyên răn của gia đình, bạn bè thật đúng, Huê phải mạnh mẽ lên, bé Đại cần Huê nhất lúc này. Nhưng việc nén cảm xúc của bản thân, vực mình dậy đâu dễ dàng. Nhiều đêm Huê nghĩ mình có thể lao ngay xuống mặt ao mênh mông kia. Hai vợ chồng đi cùng nhau sẽ không còn phải chịu đựng nỗi giày vò.
Vì bé Đại can ngăn nên Huê chưa phá vườn hồng. Hồi trước, được bàn tay anh chăm sóc mỗi ngày vườn hoa đã rất đẹp, mà sau khi anh mất, thật kì lạ, cây hoa còn đẹp và rực rỡ, sức sống căng đầy hơn. Những vệt sáng xuyên qua từng kẽ lá, soi lên gương mặt dưới gốc hồng. Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ của Huê như được đánh thức bởi thứ năng lượng kỳ lạ.
Ngọn gió đưa hương hồng cài vào mái tóc. Bỗng Huê nghe rất nhẹ tiếng thì thầm, những bông hồng mịn màng đung đưa nối truyền nhau vang vang khắp khu vườn. Nhịp tim nhanh hơn, Huê mở to mắt ngỡ ngàng.Thấp thoáng nụ cười anh sau khóm hồng. Huê bật dậy, chạy theo chiếc bóng, cho đến khi mắt Huê chạm vào bông hồng trắng to nhất vườn thì mọi thứ trở lại bình thường. Lẽ nào… Huê cắt bông hồng trắng, cắm vào lọ để trên ban thờ.
Từ hôm đó, Huê khỏe khoắn, mạnh mẽ trở lại. Ngày Huê đến trường, giảng bài cho học sinh, chiều về làm vườn, tối soạn giáo án, chấm bài. Thời gian quay vòng gấp gáp hơn. Lúc nào Huê cũng thiếu thời gian. Trước tuy yêu cây cối, thích ngắm hoa nhưng Huê chỉ làm phần việc tưới tắm hoặc nhặt cỏ ở vườn, còn người nuôi dưỡng, chăm sóc chính cho cây vẫn là anh.
Giờ Huê sẽ làm trọn các khâu. Mọi thứ đâu dễ dàng. Huê lục tung cõi mạng để tìm tòi về kĩ thuật chăm bón hoa hồng thế nào thì đúng cách, trừ sâu thế nào thì hiệu quả. Tất tần tật mẹo vặt trồng cây Huê đều áp dụng thử. Đâu chỉ công sức, trí tuệ, tiền lương ít ỏi của Huê cũng dồn vào đó.
Làm một cách miệt mài, không biết mỏi mệt, nên ngoài khu vườn hồng bát ngát trước cửa nhà, Huê còn tạo dựng, mở rộng vườn hoa phía sau. Tương lai không xa, hoa bươm bướm sẽ ngợp ngời, lại thêm cúc họa mi, hoa mặt trời điểm tô. Dưới ao, những búp súng đúng thời điểm bung cánh, phơi màu nhụy thắm.
Không biết sức mạnh từ đâu mà tự tay Huê đã tạo dựng lên vườn hoa mênh mông, lộng lẫy trước mặt. Huê sung sướng, hít hà căng lồng ngực luồng không khí tuyệt vời của vườn nhà. Mỗi ngày đều cặm cụi làm việc từ sáng sớm đến đêm muộn mà thực sự Huê không thấy mệt. Niềm mê say với khu vườn của Huê lan tỏa đến cả học trò.
Cô bé học sinh thân thiết xin cuối tuần đến làm vườn cùng cô giáo. Cô bé chăm lắm, miết mải làm nhưng không theo kịp cô giáo nên ngồi nghỉ uống nước trước. Nó quạt lấy quạt để vì người đầm đìa mồ hôi, miệng vẫn liên hồi nói chuyện. Nó thắc mắc sao cô giáo làm giỏi thế, lâu lâu nó làm vườn thì được, chứ ngày nào cũng đào đất, nhặt cỏ, tưới cây thì mệt lắm.
Huê cười, mắt vời vợi xa xăm, thực ra cuộc đời mỗi con người quan trọng nhất là tìm được đích đến. Vườn hoa này đích đến mỗi ngày của cô. Và Huê còn dự định, đợi hoa nở căng tròn, cô chụp, quay giới thiệu cho bạn bè bốn phương cùng ngắm. Niềm vui và cái đẹp được nhân lên mới là đích đến tuyệt vời nhất.
Huê hạnh phúc vô cùng khi ngắm các bức ảnh trên facebook, bao người khoe hình chụp với nụ cười rạng rỡ bên vườn hoa do chính tay mình chăm sóc. Mọi người truyền tai, tíu tít rủ nhau đến ngắm nghía, tạo dáng, chụp ảnh miễn phí trong vườn hoa của cô giáo Huê. Thỉnh thoảng Huê cũng cho học sinh lớp cô chủ nhiệm đến vườn chơi, chụp ảnh, liên hoan. Niềm vui sống hiện hữu mỗi ngày.
Mẹ chồng thường qua nhặt cỏ, trồng rau trong vườn. Vì đất quá rộng nên Huê phân khu, chỗ cuối mé ao dành phần cho bà trồng rau cải, rau đay, mồng tơi… Bà ngắm mấy luống rau xanh non mơn mởn bảo: “Đấy, trồng rau xanh sạch thế này ăn, không ăn hết thì mang đi bán, mất công mất sức nó phải ra kinh tế, chứ hoa hoét thì làm cái gì, lại để thiên hạ đến ngắm chơi thì rõ là vừa mất công, vừa mất tiền hoang phí”.
Huê nghe thế cũng hơi buồn nhưng chỉ nhẹ nhàng xoa dịu mẹ: “Vườn hoa mang lại nhiều thứ cho con và bé Đại, có những món quà không thể dễ dàng nhìn thấy trong cuộc sống này, hơn nữa tiền mua mấy lọ thuốc trừ sâu, phân bón có đáng bao nhiêu đâu mẹ…”. Và mỗi lần mua vật dụng, thuốc thang cho cây, mẹ chồng hỏi hết bao nhiêu, Huê lại báo giảm trừ đi một nửa cho bà đỡ xót. Huê hiểu nỗi lo lắng trong ý nghĩ của bà, vì mỗi người một cách nhìn. Hầu hết mọi người xung quanh đều nhìn nhận như mẹ chồng Huê.
Hôm rồi có chị đến chơi, chụp hình xong nói với Huê, em có thể không lấy phí mọi người đến đây như các vườn hoa kinh doanh khác, nhưng em có thể để một hòm thư ở gốc cây đằng kia, để mọi người có thể chia sẻ cảm xúc và tùy tâm đóng góp. Dù sao vườn hoa được nâng cấp, đầu tư hơn nữa sẽ đẹp thêm. Làm như thế, người đến vui chơi, ngắm hoa cũng thấy thoải mái thực sự. Huê ngồi trầm ngâm một lúc, rồi bảo, để em cân nhắc lại.
Ai cũng nhận ra niềm say mê, nhiệt huyết Huê dành cho vườn hoa hồng nhưng chưa ai biết chính xác lý do. Bên mỗi bông hồng sớm mai, cảm giác cô đơn tan biến. Huê thấy bóng dáng anh lồng trong từng bông hồng, chúng dịu dàng hơn, nồng nàn hơn, thơm mát hơn… vì chúng mang linh hồn của anh. Ý tưởng duy trì và quảng bá khuôn viên vườn hoa đẹp nhất vùng này, thu hút mọi người đến đây là để tưởng nhớ đến anh, thực hiện tâm nguyện của anh.
Sau này, các tờ báo, trang văn, trang thơ xuất hiện rất nhiều bài viết về vườn hồng của cô giáo Huê. Trên ban thờ có di ảnh của người khởi công, tạo dựng khuôn viên vườn hồng, lúc nào cũng có bó hoa tươi thắm và những món quà của khách bốn phương đến thăm để lại. Có nhà thơ đến thăm vườn hoa, ghé vào phòng thắp hương cho chồng Huê, vừa thắp nén nhang vừa thì thầm: “Hoa đẹp vĩnh cửu như lòng người yêu hoa”.
Truyện ngắn của Trần Ngọc Mỹ