Truyện ngắn: Lửa ấm

Nhạn sinh ra và lớn lên ở thành phố, con của gia đình thương gia giàu có, luôn được cha mẹ chiều chuộng, yêu thương hết mực. 

Học hành giỏi giang, ra đời làm việc gì cũng rất lanh lợi, Nhạn nhanh chóng trở thành kế toán trưởng một công ty lớn của nhà nước. Nhưng vì nhan sắc hơi khiêm tốn nên đường tình duyên của Nhạn có phần lận đận. Cả tuổi trẻ chưa có mối tình vắt vai, khi gặp Triệu thì Nhạn đã gần ba mươi tuổi.
Trái ngược với Nhạn, Triệu vất vả từ bé, nặng gánh trong cuộc sống vì sinh ra trong gia đình đông anh em, chỉ có mình Triệu được học hành đến nơi đến chốn. Triệu khá điển trai, tính tình điềm đạm. Đám cưới Triệu – Nhạn nhanh chóng diễn ra, hình như nửa này cần nửa kia bù đắp mới tạo nên sự hài hòa, cân đối cho phần thiếu hụt của đời mình. 

Minh họa: Đinh Hương

Khi lấy Triệu, con người Nhạn xoay ngược 180 độ, từ nàng tiểu thư đài các thành người chị dâu tần tảo, lo toan cho cả đại gia đình. Anh em trong gia đình Triệu, ai cũng nể trọng, quý mến người chị dâu sắc sảo, luôn chăm lo cho mọi người. Chị hết đưa em gái Triệu ra phố nuôi ăn học, xin việc đâu đấy, rồi lại bao bọc cho em trai anh có một công việc ổn định… Chị sống có trước có sau, gái phố mà chẳng hề kênh kiệu, biết kính trên nhường dưới. Về quê chồng, chị thăm hỏi chu đáo từ bên nội đến ngoại, săn sóc từng mối quan hệ. Ai cũng phải thừa nhận Triệu may mắn khi lấy được chị.
***
Thấm thoắt đã gần hai chục năm ở bên nhau, vợ chồng Nhạn giờ có nhà cao cửa rộng nơi mặt tiền phố lớn, đất đai rải hết phố này đến phố khác. Chả nói ai cũng biết, gia sản ấy chủ yếu từ tay Nhạn mà sinh sôi. Thế nhưng Nhạn luôn nói với chồng, tài sản lớn nhất của bản thân chị chính là Triệu và hai cô con gái cưng. Sống ở trên đời, ai được cái này thì mất cái kia, làm gì có ai được toàn vẹn.
fgMọi người bàn ra tán vào, đôi khi cũng đến tai hai vợ chồng, nhà nhiều tiền của mà chỉ đẻ con gái, để sau này cho con rể nó hưởng không thấy phí à. Ơ hay thật, thế sinh con trai thì để cho con dâu nó hưởng chứ gì. Con nào chả là con. Mọi chuyện đều từ tâm mình mà ra. Hằng ngày, ngắm ba bố con quấn quýt bên nhau, Nhạn thấy hài lòng với cuộc sống của mình. Chưa bao giờ Nhạn mảy may ý nghĩ phân bì con trai, con gái và hẳn chồng Nhạn cũng vậy. Triệu yêu thương, chăm sóc các con từng chút một.
Căn nhà này đã sửa sang không biết bao nhiêu lần, hệt như mối quan hệ của vợ chồng Nhạn, rạn nứt rồi lại được vá lành lặn. Nhạn nghĩ, gia đình nào cũng thế cả thôi, dẫu có tung màn hạnh phúc ngợp trời Facebook thì thực tế vẫn mưa nắng thất thường, buồn vui tiếp diễn. Cuộc sống trần gian vốn dĩ thế, toàn màn nhung lụa, êm ái chắc chỉ có cõi thần tiên.
Ấy thế mà đùng một cái, người bạn báo tin, tình cờ phát hiện chuyện động trời: Triệu có bồ. Nhạn chẳng thể nào tin nổi, cho đến khi chứng kiến tận mắt. Nằm trên chiếc giường hai vợ chồng từng bao ngày nồng ấm, cả đêm qua, không biết bao nhiêu giọt nước mắt cay đắng của Nhạn đã chảy. Nhạn ngất lên ngất xuống. Nhìn đồ ăn thức uống, Nhạn lắc đầu quầy quậy, người ở cơ quan gọi điện đến cũng kệ… Tự chất vấn, dằn vặt bản thân xem mình đã sai ở đâu, Nhạn không tìm được lý do, chỉ biết ôm vết thương lòng đau thật đau.
Căn nhà này đã sửa sang không biết bao nhiêu lần, hệt như mối quan hệ của vợ chồng Nhạn, rạn nứt rồi lại được vá lành lặn. Nhạn nghĩ, gia đình nào cũng thế cả thôi, dẫu có tung màn hạnh phúc ngợp trời Facebook thì thực tế vẫn mưa nắng thất thường, buồn vui tiếp diễn. Cuộc sống trần gian vốn dĩ thế, toàn màn nhung lụa, êm ái chắc chỉ có cõi thần tiên. Chính vì thế, mỗi lần hai vợ chồng cơm không ngon, canh chẳng ngọt, Nhạn đều nhanh chóng cho qua, chiều theo ý chồng để cuộc sống trở về bình thường. Nhưng lần này, Nhạn chịu sao nổi. Triệu đã giẫm đạp lên tất cả mọi cố gắng của vợ mình. Triệu đi quá xa so với giới hạn chịu đựng của Nhạn.
Nhạn bảo với bạn, mình muốn chết quách đi cho thoát khỏi cái kiếp nhục nhã, đau khổ này. Đó là sự thật ư? Người chồng mà mình tuyệt đối tin tưởng bao lâu nay không chỉ có bồ, mà còn coi bồ như vợ. Hai người họ đã ở bên nhau từ khi nào mà người vợ kề cận tối ngày không hề hay biết. Nhạn còn mải mê làm lụng, xoay vần với cơm áo gạo tiền để vun đắp cho tổ ấm của mình. Dù cố xua đuổi hay bấu víu vào sự vô lý nào đó, để không thừa nhận chuyện Triệu cặp bồ thì đôi mắt sáng long lanh của đứa bé trai hai tuổi ấy vẫn ám ảnh Nhạn, nó giống hệt đôi mắt của chồng chị. Nhưng Nhạn nhất quyết sẽ phủ nhận nếu Triệu bảo không phải… Oái oăm thay, Triệu lại gật đầu như ngầm thừa nhận thằng bé là con của Triệu. Tức là Triệu đã sẵn sàng đương đầu với cơn thịnh nộ của vợ, sẵn sàng chấp nhận sự tan vỡ. Hay có khi, Triệu còn mong điều đó nhanh nhanh diễn ra, để ba người họ có cơ hội được đoàn tụ…
Những năm tháng qua, tuy có phần vất vả nhưng chưa bao giờ Nhạn thấy hối hận về những điều đã cho đi. Được cùng Triệu đi qua những ngày gian khổ, cùng Triệu chăm sóc cho những người thân yêu là hạnh phúc của đời Nhạn. Nước mắt chảy dài bên đôi gò má có phần hốc hác vì cả đêm mất ngủ, Nhạn gạt nước mắt, dặn mình phải bình tĩnh, tính toán xem phải làm gì bây giờ. Chả có lẽ chắp tay chịu mình thua, xây đắp hạnh phúc bao nhiêu năm, lại để cho đứa khác dễ dàng xen vào, đập vỡ. Người yêu hoa, yêu cây cối, sống tình nghĩa với mọi người, giờ lại bạc bẽo với vợ mình thế ư? 
Người đàn bà kia bám vào Triệu chắc chắn chỉ vì tiền. Chồng Nhạn còn ít tuổi gì đâu, tính tình thì chân chất, không khéo léo lắm, Triệu chả phải mẫu người thu hút đàn bà. Hay Nhạn đi đến chỗ người đàn bà đó theo lời khuyên nhủ của bạn, làm một trận tanh bành, rồi muốn ra sao thì ra. Cơ mà sự tình đã đến mức này, vợ chồng còn ở chung với nhau cũng đâu hạnh phúc. Hai đứa con tội nghiệp của Nhạn nữa, chúng sẽ ra sao nếu ba mẹ chia tay? Nhạn nhất định sẽ dành phần nuôi nấng chúng nó lên người. Nghĩ đến đó, nước mắt Nhạn lại rơi lã chã, không ngừng.
***
Tiếng mở khóa cửa xoành xoạch, con Miu xoắn xuýt mừng rỡ. Nó cong đuôi chạy ra cửa rồi quay lại, dũi dũi vào chỗ Nhạn nằm. Nó thường làm thế khi ông chủ Triệu về. Biết vợ đau khổ cỡ nào mà tối qua vẫn đi với bồ được. Cạn tình thì phải còn nghĩa. Ở với nhau bao năm trời, không ngờ có ngày vì tình riêng, Triệu thành con người cạn tàu ráo máng. Nhạn chống tay, gượng nhấc người dậy, chuẩn bị tâm thế đối diện với kẻ phản bội…
“Con ơi. Con sao rồi? Con có sao không con?…”. Cánh cửa phòng bật mở. Nhạn chưa kịp phản ứng thì dáng mẹ chồng tất tả ào đến bên. Hết sờ trán đến chân tay Nhạn. Bà cuống quýt, lo lắng thực sự. Nhạn ôm chầm lấy bà, khóc nức nở. Cơn xúc động nguôi ngoai, Nhạn kể lể sự tình. “Ôi tội nghiệp con dâu tôi, không phải là thằng Triệu nó có bồ, thằng bé ấy là con thằng Phương. Con biết đấy, sức khỏe của em Phương yếu, trước khi nó ra đi, Triệu phải đứng ra bao bọc và hứa với em Phương không nói sự thật với ai. Khi biết chuyện, mẹ đã mắng cho Triệu một trận rồi. Mẹ sao nỡ đành nhìn thấy con đau khổ. Một giây phút mẹ cũng không đành.…”. Mẹ chồng Nhạn vừa nói vừa sụt sùi. Nhạn đơ ra, kinh ngạc trước câu chuyện của mẹ chồng. Đương nhiên, bà đâu thể thêu dệt một chuyện như thế để vỗ về Nhạn nguôi ngoai. Cô con dâu luống cuống lấy khăn, lau vội nước mắt cho bà.
Quả thật trên đời này, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Thằng bé là con Phương, em trai Triệu. Vì thế nên đôi mắt của nó giống hệt Triệu. Giờ Nhạn chợt nhớ ra cuộc điện kỳ lạ chồng nhận được từ chú Phương hồi đó. Nhạn thấy mặt Triệu đầy vẻ lo lắng khi đi khỏi nhà, rồi lúc về Nhạn dò hỏi mà Triệu cứ nói vòng vo, loanh quanh. Rõ ràng có chuyện gì đó, nhưng chồng vẫn im bặt, nên đành thôi. Ơ, thế thì càng giận. Vợ ở bên bao ngày tháng, mà còn không tin tưởng vợ. Ông chồng này còn coi vợ ra gì nữa. Hóa ra, tối qua phi xe về quê, đón mẹ lên giải hòa cho hai vợ chồng à.
Mẹ ra khỏi phòng, Triệu rón rén lại gần, thú nhận với vợ. Hôm qua, mồ hôi Triệu vã ra như tắm khi vợ xuất hiện quá bất ngờ. Chưa bao giờ Triệu thấy vợ mình như vậy, kiểu như bão ầm ào bất ngờ đổ xuống, té tát vào mặt Triệu mà thằng bé nó lại ở đó nên Triệu chưa biết làm thế nào. Triệu sợ nó tổn thương, gật đại nhận mình là bố nó như mọi lần. Dễ gì mà giải thích phát phải nghe ngay, Nhạn quay phắt vào tường. Triệu ôm vợ, van xin nài nỉ. Thực ra, Nhạn đã thở nhẹ ra khi biết sự thật. Chỉ cần chồng không phản bội mình, có chuyện gì mà Nhạn chưa bỏ qua. Triệu sống nặng tình nghĩa, hết lòng vì các em, Nhạn làm sao không hiểu.
Nhạn loanh quanh ngẫm ngợi, rồi nói với chồng: “Em nghe đầu đuôi câu chuyện biết chắc chắn mẹ thằng bé cũng chả thích nuôi nó đâu, anh xin đón nó về nuôi, dù sao thằng bé vẫn là máu mủ của gia đình mình. Biết là mình làm thế chưa thật phải với vợ chú Phương, nhưng đôi khi không biết, lại đỡ đau khổ hơn…”. Triệu rất xúc động trước sự bao dung của vợ. Anh không ngờ vợ mình lại đưa ra quyết định quan trọng đó một cách nhanh chóng. Triệu không chỉ yêu thương mà còn biết ơn người vợ nhân hậu của mình rất nhiều.
Một thời gian sau, gia đình Nhạn làm xong các thủ tục để đón thêm một thành viên mới. Ba đứa trẻ vô tư chơi bên nhau mà chẳng cần băn khoăn lý do tại sao bỗng dưng chúng ở một nhà. Dù mọi người đưa đẩy, xì xào chuyện ông Triệu đón con trai riêng về nhà thì Nhạn cũng bỏ ngoài tai. Ai nói gì thì nói, họ có sống thay mình được đâu. Nhạn tự biết, chỉ có sự hy sinh, bao dung mới duy trì được ngọn lửa ấm áp trong ngôi nhà của mình…
Truyện ngắn của Trần Ngọc Mỹ – Baobacgiang.com.vn