Tiến sĩ Toán học nổi tiếng thế giới: “Người mẹ nông dân là cố vấn tốt nhất trong cuộc đời tôi”
Mẹ là một phụ nữ nông dân bình thường nhưng những nguyên tắc sống mà mẹ dạy tôi có thể truyền cảm hứng cho tôi suốt đời.
An Jinpeng là tiến sĩ toán học, giành được huy chương vàng trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế lần thứ 38 được tổ chức tại Argentina năm 1997. Anh đã chia sẻ những thành công anh đạt được là nhờ người mẹ, nông dân chất phác của mình.
Tiến sĩ Toán học An Jinpeng
Đừng để từ “nghèo” trì hoãn tương lai của con
Ngày 5 tháng 9 năm 1997, tôi rời nhà để đi đến Bắc Kinh nhập học. Mẹ đang lăn bột làm mì cho tôi bằng số bột mà bà đổi từ 5 quả trứng cho hàng xóm. Cầm bát lên, tôi khóc. Tôi đặt đũa xuống, quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài.
Nhà tôi ở làng Dayoufa, huyện Wuqing, Thiên Tân.Tôi có một người mẹ tốt nhất trên thế giới, bà ấy 47 tuổi, tên Li Yanxia.
Gia đình tôi quá nghèo. Khi tôi được sinh ra, bà tôi bị ốm nặng. Năm lên 4 tuổi, ông ngoại mắc bệnh hen phế quản và liệt nửa người, gia đình nợ nần chồng chất năm này qua năm khác.
7 tuổi, tôi đi học. Mẹ rất vui vì bất kể kỳ thi lớn hay nhỏ ở trường, tôi luôn đứng trong top xuất sắc nhất. Được sự động viên của mẹ, tôi càng học càng thấy hạnh phúc, thật sự không biết trên đời này còn gì hạnh phúc hơn việc học.
Tháng 6 năm 1994, tôi trúng tuyển vào trường cấp 2 nổi tiếng số 1 Thiên Tân, tôi mừng rỡ chạy về nhà, không ngờ rằng khi tôi báo tin vui cho gia đình, gương mặt mẹ lại đầy nỗi buồn.
Đến tối, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ngoài nhà. Thì ra mẹ tôi muốn bán con lừa ở nhà để tôi được đi học, nhưng bố kiên quyết không đồng ý. Ông tôi đang bệnh, sau khi nghe thấy trận cãi nhau đó, đã qua đời.
Sau khi chôn cất ông nội, gia đình có một khoản nợ vài nghìn nhân dân tệ. Tôi không nhắc đến chuyện học hành nữa, tôi cất giấy báo nhập học vào tủ, hàng ngày bắt tay vào làm đất cho mẹ.
Hai ngày sau, bố con tôi phát hiện con lừa đã biến mất. Bố quắc mắt hỏi mẹ: “Cô bán lừa rồi sao? Sắp tới đi mua bán thóc gạo, không lẽ dùng tay đẩy hay gánh trên vai? Tiền cô bán lừa có đóng được một học kỳ cho nó không?”. Hôm đó, mẹ tôi vừa khóc vừa nói: “Chúng ta không thể để cái nghèo trì hoãn tương lai của con trẻ. Tôi sẽ dùng tay đẩy, vai vác để nó đi học”.
Một lần trở về nhà, tôi thấy bố gầy guộc, mặt mũi phờ phạc nằm trên giường. Bố bị polyp ruột, bác sĩ yêu cầu mổ càng sớm càng tốt. Mẹ tôi định vay tiền chữa trị nhưng bố nhất quyết không đồng ý.
Hôm đó, người hàng xóm còn kể rằng mẹ tôi đã dùng cách thô sơ và thảm hại để hoàn thành vụ mùa. Mẹ không còn đủ sức để hái lúa mì vào sân để đập, không có tiền thuê người dùng máy tuốt. Ban đêm mẹ trải một tấm ni lông trong sân nhà, túm một nắm lớn đập vào tảng đá lớn. Mẹ quỳ xuống đập lúa đến mức đầu gối rớm máu.
Nghe xong câu chuyện, tôi chạy về nhà ôm mẹ rồi bật khóc: “Mẹ ơi, con không đi học nữa”.
Nhưng vì tương lai, mẹ vẫn động viên tôi quay trở lại trường.
Để tôi khỏi đói, hàng tháng mẹ đi bộ hơn 10 cây số để mang cho tôi 10 ký mì gói, đậu nành, mù tạt.
Tôi là học sinh duy nhất của trường trung học cơ sở số 1 Thiên Tân không đủ tiền ăn trong căng tin, tôi chỉ có thể mua hai cái bánh hấp. Nhưng tôi chưa bao giờ mặc cảm, tôi luôn cảm thấy mẹ là người hùng chiến đấu chống lại những đau khổ, những điều xui xẻo, được làm con của bà là niềm vinh dự tối cao của tôi!
Mỗi lần gặp khó khăn, mẹ luôn nói: “Con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ biết nên mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chẳng điều gì là khó nữa”.
Mẹ ơi, con trai mẹ đã thành công
Tháng 1 năm 1997, tôi đạt giải nhất Olympic Toán toàn quốc với số điểm tuyệt đối, được chọn vào đội tuyển tập huấn quốc gia và đứng thứ nhất trong tổng điểm 10 bài thi trong thời gian 1 tháng rèn luyện.
Tôi nhanh chóng chạy ra bưu điện báo tin cho mẹ: “Mẹ ơi, trong số 6 thành viên của đội tuyển quốc gia, chỉ có con trai mẹ là con nhà nông, là thành viên đầu tiên được chọn trong kỳ thi Olympic Toán học toàn quốc”.
Khi đang chuẩn bị cho kỳ thi Olympic quốc tế ở Argentina, tôi nhận được thư của mẹ: “Mẹ tự hào về con, hãy khiêm tốn và giành vinh quang cho đất nước”.
Chính sự động viên của mẹ, tình yêu của mẹ, khó khăn của mẹ đã làm động lực cho tôi, giúp tôi mang về huy chương Vàng.
Tôi đã khóc vì sung sướng khi nhận kết quả, trong lòng thầm reo lên: “Mẹ ơi, con trai mẹ đã thành công rồi!”.
Mẹ là người cố vấn tốt nhất của con
Vào ngày 1 tháng 8, khi chúng tôi trở về trong danh dự, Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc và Hội Toán học Trung Quốc đã tổ chức một buổi lễ chào đón trọng thể cho chúng tôi tại phòng họp của Sân bay Thủ đô. Lúc này, tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp mẹ tôi càng sớm càng tốt, tôi muốn chính tay mình treo chiếc huy chương vàng lên cổ bà…
Ngày 12/8, khán phòng của trung học Thiên Tân chật kín giáo viên, học sinh đến để chúc mừng tấm huy chương vàng của tôi. Mẹ tôi, một người phụ nữ nông dân bình thường vinh dự được ngồi cùng hàng ghế với các lãnh đạo của thành phố, các giáo sư toán học nổi tiếng ở Thiên Tân.
Trong bài phát biểu, tôi nói: “Tôi muốn dùng cả cuộc đời của mình để cảm ơn một người, đó chính là người mẹ đã nuôi dưỡng tôi. Mẹ là một phụ nữ nông dân bình thường nhưng những nguyên tắc sống mà mẹ dạy tôi có thể truyền cảm hứng cho tôi suốt đời.
Nếu nghèo là trường đại học tốt nhất, thì tôi sẽ nói, người mẹ nông dân của tôi, mẹ là người cố vấn tốt nhất trong cuộc đời tôi.
Tổng hợp